Tôi và Nguyệt quen nhau ngay ngày đầu đến lớp. Dần dần, chúng tôi thân nhau hơn rồi bắt đầu rủ nhau đi uống trà sữa dưới canteen trường.
- Nếu một ngày nào đó, tớ không ở đây nữa thì cậu có nhớ tớ không?
- Hử?
Nguyệt nằm bò ra bàn, bàn tay lười biếng dùng ống hút khuấy nhẹ cốc trà sữa, đôi mắt thẫn thờ nhìn đi đâu. Tôi ngó chăm chăm cô bạn: “Hôm nay, cậu có vấn đề gì hả? Sao tự dưng lạ vậy?”.
- Tất nhiên là không rồi!
Nguyệt khẽ cười. Gương mặt gầy gầy hơi ngẩng lên. Tôi cảm thấy khó hiểu, định hỏi thêm thì tiếng trống vào học vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ. Hai đứa cuống cuồng rời khỏi thiên đường mát lạnh - Nhà ăn rồi ba chân, bốn cẳng chạy lên lớp.
Những tiết học trôi qua, tôi quên mất câu chuyện ban sáng. Hơn nữa, Nguyệt cũng trở lại như mọi khi - ân cần, vui vẻ và pha chút tăng động. Một ngày đi qua, một ngày mà vẫn còn Nguyệt ở đó…
* * *
Tôi và Nguyệt quen nhau ngay ngày đầu đến lớp. Dần dần, chúng tôi thân nhau hơn rồi bắt đầu rủ nhau đi uống trà sữa dưới canteen trường.
Tôi thường là người đãi Nguyệt. Mỗi buổi sáng, sau khi vứt cặp lên bàn, chúng tôi lại kéo nhau đi, tiếng cười khúc khích theo nhịp bước. Nguyệt sẽ ngồi chỗ cạnh cửa sổ, nơi những đốm nắng ngổn ngang trên mặt bàn, cười toe toét:
- Trà sữa bạc hà nhé!
Luôn là món trà sữa, luôn là vị bạc hà, không bao giờ thay đổi. Một cốc đá bào cho mình và một trà sữa bạc hà cho Nguyệt, có lẽ, đó là mảnh ký ức bình yên và tươi sáng nhất trong tuổi học trò của tôi. Một mảnh ghép đơn giản mà toả sáng rực rỡ trong một bức ghép hình. Cùng với nó, là những mảnh ghép khác: những buổi trưa đi dạo vườn trúc, những buổi chiều ở lại tập bóng sau giờ học...
* * *
- Khuê ơi, Nguyệt chưa đến hả?
Tôi thả ba lô xuống ghế, hỏi đứa bạn ngồi kế bên. Một lúc, thấy nó không trả lời, tôi bực mình, liền quay sang:
- Khuê!... Ủa, sao khóc vậy?
Tôi chớp mắt ngạc nhiên. Khuôn mặt Khuê ướt đẫm, nước mắt vẫn tuôn rơi. Giọng cô bạn khàn khàn, cố kìm tiếng nấc nghẹn:
- Nguyệt chuyển nhà rồi... Ở xa lắm nên bạn ấy cũng chuyển trường luôn... Hôm qua là ngày cuối cùng Nguyệt... còn... ở... đây...
Mấy tiếng cuối, giọng Khuê vỡ oà. Cô bạn úp mặt xuống bàn, đằng sau mái tóc buông xoã ấy vẫn còn vương tiếng thổn thức.
Tôi không nghe thấy gì nữa. Không nghe thấy tiếng nức nở bên tai nữa. Không nghe thấy tiếng cười khanh khách của tụi con trai nữa. Âm thanh ù ù trong tai tôi, những hình ảnh trước mắt dường như nhoà đi…
Tôi thấy Nguyệt đứng kiễng chân trước tấm bảng trắng, ghi bài tập về nhà cho cả lớp.
Tôi thấy Nguyệt đứng bên bàn của ai đó, giúp bạn kia làm bài.
Tôi thấy Nguyệt đứng trước tủ đồ, cẩn thận lấy sách vở.
Tôi vươn tay ra. Và Nguyệt biến mất. Ngay trước mắt tôi.
Tôi biết Nguyệt không ở đó. Tôi biết Nguyệt đã đi rồi.
Nhưng tôi không chấp nhận.
Mọi thứ thật là vô nghĩa.
Ngày hôm qua, Nguyệt có nói gì với tôi không?
Không.
Vẫn là gương mặt vui vẻ ấy, nụ cười hồn nhiên ấy cùng giọng nói tươi sáng: “Trà sữa bạc hà nhé!”.
Chỉ là những điều vụn vặt nhưng bây giờ cũng trở nên xa vời. Từ giờ, không còn ai đòi tôi mua cho trà sữa bạc hà nữa.
- Minh ơi...!
Tôi giật nảy người, thoát khỏi trạng thái mông lung ấy. Thuỳ Linh đứng đó, hơi cúi mặt xuống, cố che đi dòng lệ bên gò má. Bàn tay cô bạn cầm một phong thư.
- Nguyệt nhờ tớ đưa thứ này cho cậu...
* * *
10 năm sau.
Trở về Marie Curie sau bao năm, thăm các thầy cô giờ đây mái tóc đã nhuốm màu bụi phấn, tôi đi lang thang quanh trường. Bước chân vô thức hướng đến canteen. Vẫn thật rộng rãi và mát lạnh, vẫn những hình vẽ ngộ nghĩnh trên tường. Tôi mỉm cười bâng quơ, mua một cốc đá bào.
Hương vị vẫn giống như thời học sinh ngọt ngào ấy. Khi ta lớn, tuổi thơ cứ thế trôi đi và công việc dường như choán lấy tất cả; chỉ nhớ rằng, có một thứ gì đó rất ấm áp trong miền ký ức…
Mặt bàn ngổn ngang những đốm nắng.
Tôi cảm thấy thiếu vắng thứ gì đó rất mơ hồ nhưng không thể nhớ nổi. Quay sang bên, tôi thấy hai học sinh đang ngồi trò chuyện với nhau.
Trước mặt một nhóc... là cốc trà sữa bạc hà.
Tôi quay người lại. Một cô bé với gương mặt vui vẻ, nụ cười hồn nhiên cùng giọng nói tươi sáng ngồi trước tôi.
- Trà sữa bạc hà nhé!
Chưa bao giờ tôi quên được khoảnh khắc ấy.
* * *
“Gửi Minh,
Thật lạ khi tớ viết thư cho cậu như thế này. Nhưng nếu nói tất cả trước mặt cậu, tớ sẽ khóc hết nước mắt mất.
Gửi đến cậu - người mà tớ yêu quý nhất,
Cậu là người bạn đầu tiên của tớ ở Marie Curie. Suốt một năm qua, cậu đã cùng tớ cười đùa, trêu chọc, khóc lóc và trải qua biết bao cảm xúc vui buồn, giận hờn vu vơ. Cậu có nhớ những buổi chiều lúc chúng ta ở lại tập bóng cùng nhau không? Cậu có nhớ những buổi trưa khi chúng ta đi dạo quanh những cây trúc trên tầng hai, buôn đủ thứ chuyện rồi quên mất giờ đi ngủ không? Nhớ làm sao những kỷ niệm thân thương bên mái trường Marie Curie!
Gửi đến cậu - người đã đãi tớ trà sữa cả năm qua,
Bao nhiêu buổi sáng đã qua đi rồi nhỉ? Đã được cậu mua cho bao nhiêu cốc trà sữa bạc hà rồi nhỉ? Tớ thật là phiền phức, phải không?
Tớ lại lan man dài dòng và uỷ mị quá rồi nhỉ? Nên dừng ở đây thôi!
Cảm ơn cậu vì những kỷ niệm hạnh phúc trong suốt năm qua.
Và cảm ơn tất cả những cốc trà sữa bạc hà mà cậu đã chiêu đãi tớ nhé!
Bye, bye!
Nguyệt”
THANH VĂN
(7M1)
Theo MCer Link 25